"Giấc mơ giống như trải nghiệm"
Trong chuyến viếng thăm trại tị nạn ở Buton vào mùa hè năm 1979, Vincent Leduc đã chụp những bức ảnh đầy ý nghiã về đời sống của người tị nạn Việt Nam ở Indonesia. Sau đó anh đi theo ông Gary Ferguson trên đường đến Singapore trong một chiếc thuyền bằng gỗ nhỏ chứa đầy phụ nữ và trẻ em Việt Nam. Chúng tôi không ngờ chiếc thuyền này là nơi hai người đi chung trong một chuyến hành trình khó quyên. Sự tồn tại của những bức ảnh này là một sự ngạc nhiên hoàn toàn đối với tôi - tôi không nhớ thấy một nhiếp ảnh gia trên chiếc thuyền đó cách đây 34 năm. Thậm chí đáng kinh ngạc hơn về khám phá này là tôi đã ở trong rất nhiều bức ảnh mà Vincent chụp, đôi khi nhìn thẳng vào máy ảnh.
Nhà tạm trú ở Indonesia tại trại tị nạn Pulau Buton: Chòi ở phía bên trái được xây dựng trên bãi biển bùn vài ngày sau khi đến Buton bởi gia đình chủ thuyền (bác Tôn Thất Đồng), ba em họ của tôi với tôi, vào cuối tháng 4 năm 1979. Những người từ thuyền của tôi là 68 thuyền nhân đầu tiên lập ra một trại ti nạn khá đông đúc trên hòn đảo hoang này.
“Tôi đã từng đi báo cáo về những người tị nạn từ Lào, Campuchia và Việt Nam cả năm 79. Tôi đã xuống Singapore với một người bạn người Mỹ, Gary Ferguson từ Phoenix, anh ta Đã hỗ trợ tài chính cho Food For The Hungry, chúng tôi được đi cùng với tàu Akuna, nhưng Gary đã thay đổi ý định, đó là vào đầu tháng năm 79. Con tàu vừa gửi các nhóm người Việt Nam được giải cứu trên biển, tới đảo Riau (Buton) ở Indonesia. Chúng tôi đã ở lại một tuần, xây dựng một trường học và các phương tiện khác để giúp đỡ cộng đồng ... "
- Vincent Leduc | Bình luận trên Facebook, ngày 23 tháng 9 năm 2013
"... Khi chúng tôi đến nơi, không có tổ chức nào, mỗi gia đình hay "thuyền" đều là của chính mình, anh Gary bảo trợ một tổ chức, đưa tất cả các vị lãnh đạo gia đình và bầu chọn một loại hội đồng, từ đó, những người tình nguyện hoặc được lựa chọn cho các lĩnh vực cụ thể như y tế, trường học, thể thao, quản lý ... Sau đó, anh mua dụng cụ và vật liệu. Chúng tôi xây dựng trường học, hệ thống nước thải, khu vực bóng chuyền, thậm chí là nhà vệ sinh công cộng.
- Vincent Leduc | Bình luận trên Facebook, ngày 23 tháng 9 năm 2013
Chúng tôi đã có một tin nhắn rất dài (từ 30 đến 60 phút) được ghi lại ở Singapore vài ngày trước đó bởi anh Jimmy Hà, anh nói bằng tiếng Việt, anh nói chuyện trực tiếp với người dân, một số người theo tên của họ, một thuyền cứu hộ đang chìm xuống khi Akuna đến, khi tiếp cận, Jimmy luôn nói chuyện với thuyền nhân bằng một ống loa, bằng tiếng Việt, để an ủi họ. Anh được coi là vị cứu tinh của họ, đặc biệt là những người từ chiếc thuyền chìm này, thậm chí họ đã thay đổi tên của họ bằng cách thêm "Jimmy" vào nó. Trong cảnh này bạn có thể cảm thấy một sự chú ý sâu sắc, Thậm chí cả niềm đam mê, bởi vì một giọng nói xuất phát từ máy (ấn tượng của bạn khi còn nhỏ và cho những người không quen thuộc với công nghệ đó) nhưng chủ yếu là vì nó là Jimmy nói Jimmy cũng giới thiệu với Gary và tôi. Anh giải thích mục đích của chúng tôi đến thăm và nói chuyện của chúng tôi như anh em."
- Vincent Leduc | Facebook Messenger, tháng 3 năm 2016
Anh ấy nghĩ anh ta làm gì cũng được. Anh ấy đã liên lạc với Food for the Hungry, đi bằng máy bay (từ Mỹ) đến vùng biển đông. Tôi đã gặp anh ấy ở Bangkok. Tôi là một phóng viên (Pháp) trẻ tuổi với bốn năm kinh nghiệm ở đó, tôi đã ở Lào trong sáu tháng giữa trục xuất người Mỹ và sau khi tuyên bố của Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Lào. Tôi đã hướng theo các câu hỏi của người tị nạn từ Thái Lan, trên biên giới Lào và Khmer. Nói rằng anh sẽ tài trợ cho thực phẩm cho người đói và anh muốn xem các chương trình của họ trước tiên, và anh đề nghị tôi đi cùng. Người cứu hộ ... Vì vậy, tôi theo anh ta ... "
- Vincent Leduc | Nhận xét trên Facebook, ngày 26 tháng 9 năm 2013
"... Sau đó, Gary đã có ý định thử đến Singapore với một trong những chiếc thuyền nhỏ của Việt Nam, anh tin rằng là người Mỹ, anh có thể thuyết phục đại sứ Mỹ chấp nhận những người mà anh ta mang theo. . . "
- Vincent Leduc | Bình luận trên Facebook, ngày 23 tháng 9 năm 2013
"... Sau khi nói chuyện nhiều lần với gia đình những người trên thuyền, Gary nói rằng anh ta sẽ cố gắng giúp họ được chấp nhận bởi tòa đại sứ Hoa Kỳ ở Singapore. Họ chấp nhận đi. Tin tức này chạy xuyên qua cả trại và tôi nhớ rất rõ kịch tính, bởi vì tất cả mọi người đã phải đối mặt với một quyết định khó khăn: đi theo ông Gary và thử cơ hội này hay không, Bây giờ, thuyền còn chắc, khoảng cách đi thì ngắn, biển yên tĩnh và Gary đã tự tin vào chính mình. Ông là một kẻ ngốc? Không. Khờ khạo? Có thể. Và mù quáng vì hy vọng. Tất cả chúng ta đều chọn ở một mức nào đó để tin tưởng vào hy vọng thay vì lý trí, để tôn vinh nhân loại thay vì vô nhân đạo. Đó là lý do tại sao Gary bỏ nhà từ Mỹ, Phoenix, bang Arizona đến Pulau Buton. Kết thúc câu chuyện ... "
- Vincent Leduc | Nhận xét trên Facebook, ngày 27 tháng 9 năm 2013
Trong cùng một chiếc thuyền
"Vincent, anh vừa kể câu chuyện thực sự chi tiết về tình trạng đau lòng của nhiều người, kể cả tôi, khi chúng ta phải đưa ra quyết định, tin tưởng ông Gary hay không, tin tưởng vào anh ta và may mắn hay không, đi ra biển khơi một lần nữa sẽ không bị nguy cơ cuộc sống của chúng tôi một lần nữa hay không ... Tôi có nhiều cảm nghĩ cá nhân nhưng bây giờ tôi không thể viết thêm .. Cảm ơn bạn rất nhiều một lần nữa. Vincent Leduc, bạn viết từ trái tim bạn, cũng là đang kể câu chuyện của tôi ... "
- Nam Nguyễn | Nhận xét trên Facebook, ngày 27 tháng 9 năm 2013
Đó là chiếc áo thun duy nhất của tôi trong nhiều tháng khi tôi ở trại tị nạn Buton ở Indonesia. Đây cũng là cái áo thun với sọc ngang mà tôi mặc trong bức ảnh với anh em tôi ở Sài Gòn trước khi tôi ra đi trên thuyền.
- Nam Nguyễn | Nhận xét trên Facebook, ngày 24 tháng 9 năm 2013
"Thiệt tình, tôi không ngờ là có một nhiếp ảnh gia trên tàu, mặc dù trong vài bức ảnh tôi đã nhìn chằm chằm vào ống kính. Tâm trạng tôi lúc đó không phải là bình thường vì một cái gì đó bởi vì tôi thậm chí không nhớ đến sự hiện diện của tất cả các cậu bé và trẻ nhỏ trên thuyền. Bây giờ, tôi thực sự thích xem tâm trạng của mỗi cậu bé trong những bức ảnh này mỗi khi tôi nhìn lại. Anh đã thâu lại những bức ảnh tài liệu tuyệt vời, Vincent Leduc!"
- Nam Nguyễn | Nhận xét trên Facebook, ngày 27 tháng 9 năm 2013
"34 năm sau, nhìn lại những bức ảnh của tôi, tôi đã yên tâm rằng những suy nghĩ và cảm xúc của tôi về sự kiện và kinh nghiệm quan trọng này luôn luôn chính xác, là tôi luôn cô đơn một mình."
- Nam Nguyễn | Nhận xét trên Facebook, ngày 24 tháng 9 năm 2013
"Ồ, Vincent, tôi cũng ở trên thuyền đó với Gary và tàu hải quân Singapore đã kéo chúng tôi ra biển. Tôi thậm chí đã viết một bài đăng trên trang Facebook của tôi ..."
- Nam Nguyễn | Qua trang Facebook: Người thuyền nhân Việt Nam được cứu bởi
một con tàu tên là Akuna, ngày 23 tháng 9 năm 2013 lúc 1:46 chiều
"... Chúng tôi đã hai ngày đi trên biển, bị hải quân Singapore chặn lại, ông Gary không thể thành công, chúng tôi phải quay trở lại trại Pulau Buton, và cả hai chúng tôi đã bị cảnh sát Indonesia bắt và trục xuất khỏi Indonesia ..."
- Vincent Leduc | Bình luận trên Facebook, ngày 23 tháng 9 năm 2013
"Tôi nhớ tôi đã cầu nguyện rất nhiều cho ông Gary để giúp chúng tôi."
Nam Nguyen | Nhận xét trên Facebook, ngày 24 tháng 9 năm 2013
"Tôi nhớ rất rõ rằng chiếc máy bay quan sát bay qua chúng tôi, và sau đó là chiếc tàu hải quân Singapore đến để ngăn chặn chúng tôi. Ông Gary đi vào tàu đó, ông ta ở lại hai hoặc ba giờ đồng hồ trong khi chúng tôi đang chờ đợi trong niềm hy vọng. Ông đã thuyết phục thuyền trưởng tàu gọi Đại sứ Mỹ và ông đã nói chuyện rất lâu bằng điện thoại để cầu cứu họ chấp nhận giúp nhóm thuyền nhân. Và ông đã rất thất vọng khi trở lại với câu trả lời "không được”. Mọi người đều buồn bã. Tôi rất hiểu ngôn từ của bạn "Đó là thời gian ngu ngốc và lúng túng nhất trong cuộc đời tôi."
- Vincent Leduc | Nhận xét trên Facebook,
ngày 24 tháng 9 năm 2013
"Tôi không nhớ ăn uống gì trong suốt cuộc hành trình 3-4 ngày này. Tôi cảm thấy đau khổ và không biết đói - về việc không thể vào Singapore được. Tôi hy vọng có một lựa chọn khác, bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở về trại Buton."
- Nam Nguyễn | Nhận xét trên Facebook, ngày 25 tháng 9 năm 2013
"Sau khi ông Gary thất bại trong việc đưa thuyền của chúng tôi vào Singapore, tôi cảm thấy bị bỏ rơi và rất chán nản. Tôi mang một tâm trạng rất khó sử về việc trở về trại. Đêm trở về Buton, tôi không ngủ được. Nghĩ vể chuyện phải đối mặt với những người em họ của tôi, ông bà chủ tàu, tôi muốn nhảy xuống nước, một biển đại dương đen. Tôi cảm thấy tội lỗi và xấu hổ ... "
- Nam Nguyễn | Nhận xét trên Facebook, ngày 27 tháng 9 năm 2013
"Tôi rất buồn khi nhớ lại rằng tất cả mọi người trên tàu đã rất thất vọng khi trở lại, bao gồm cả ông Gary, tôi buồn vì những gì xảy ra với Nam, tôi đã hiểu được chuyện bây giờ, dù tôi đã hờ hững vào thời điểm đó. Không ai biết được tất cả mọi thứ, đó là một bài học tốt cho một nhà báo cũng như cho bất kỳ ai tin rằng người đó biết một điều gì đó chắc chắn, rằng người đó biết sự thật không có chân lý, mà chỉ có sự thật."
- Vincent Leduc | Nhận xét trên Facebook, ngày 27 tháng 9 năm 2013
"Tôi có lý do riêng của mình vào thời điểm đó để bỏ lại sau lưng những người em họ của tôi và gia đình chủ thuyền ở trại Buton, và lén ra đi đêm đó một mình .. Đó là một câu chuyện dài ..."
- Nam Nguyễn | Nhận xét trên Facebook, ngày 26 tháng 9 năm 2013
Ông Gary Ferguson trở lại trại Buton sau chuyến đi Singapore không thành công với thuyền nhân.
"... Đây là những người đàn ông đổ xô vào thuyền khi chúng tôi quay trở lại Buton Những người vẫn còn trên tàu trong những bức ảnh này là những người gốc trên chiếc thuyền này và họ không được phép lên bờ…"
- Nam Nguyễn | Nhận xét trên Facebook, ngày 27 tháng 9 năm 2013
"... Người đàn ông đứng trong nước bên phải giống như người em họ của tôi, anh ấy lớn tuổi hơn và to lớn hơn tôi nhiều ... Khi chiếc thuyền đổ bộ vào bùn và nước của bãi biển Buton, tôi đã nhìn thấy người em họ của tôi. Anh ta đến gần tôi và giơ tay lên, tôi nhảy vào vòng tay anh ta nghĩ rằng anh ấy đang giúp tôi xuống thuyền, nhưng không, tôi bị đấm vào mặt và khắp cơ thể trong lúc bị dìm xuống nước. Không ai hỏi tôi tại sao tôi chạy trốn trên chiếc thuyền này với ông Gary cao bồi Mỹ. Người em họ của tôi đã giúp cho tôi rất nhiều hôm đó. Người ấy đã phá tan tất cả những căng thẳng và cảm giác tội lỗi tôi mang theo trên thuyền. Tiếng khóc của tôi là một hữu ích vì nó giúp tôi ngủ một giấc ngủ dài sau đó."
- Nam Nguyễn | Nhận xét trên Facebook, tháng 9 năm 2013
"Nam, tôi rất cảm động sâu sắc bởi câu chuyện về sự tai hoạ của bạn khi chúng tôi trở lại trại, tôi hiểu nó đang chạm vào một cái gì đó rất cá nhân. Bạn không chỉ trải qua một cuộc hành trình trên thuyền mà còn là một cuộc hành trình vào cuộc sống, một mình. Những gì còn lại và những lời nhắc nhở có thể được. Tôi cũng tin rằng quá trình này đi qua hành trình để mang lại tất cả mọi thứ cho ánh sáng là điều cần thiết. Nó được thoát đi để nhận ra và để nói nên mọi thứ cho rõ rệt. Cảm ơn bạn đã chia sẻ điều này."
- Vincent Leduc | Nhận xét trên Facebook, ngày 27 tháng 9 năm 2013
Một vết sẹo trên đầu gối phải của tôi bởi bị té xuống một hố sâu, chứa nhiều chai lọ vỡ ở trại Buton vẫn còn thấy rõ sau 34 năm.